Cành hoa giấy - quà sinh nhật quý giá

17-02-2020 | 937

Cuộc sống đôi khi chẳng thể bớt khó khăn, gian khổ được. Nhưng nếu ta tìm được một người đồng hành thấu hiểu và cùng chung quan điểm sống thì đó là một điều may mắn. Giàu có, nhiều tiền giúp con người ta có cuộc sống hào hoa. Nhưng hạnh phúc thực sự nó không đến từ vật chất. Mà nó đến từ những nụ cười ta có được mỗi ngày.

Con bé cặm cụi vô đống giấy bạc vừa xin được của ba nó. 

-Con làm gì đó?

-Bí mật!

Nó lại chuẩn bị làm cái trò gì đây mà. Tôi đoán thế.

Nêm lại nồi canh thêm lần nữa. Dọn cơm ra mâm.

-Hai cha cơm rửa tay ăn cơm đi!

Từ khi Ngọc có ý thức, hai cha con cứ hí hoáy với nhau cả ngày. Đôi khi tôi cứ như người thừa trong mối quan hệ khăng khít này. Có lẽ người ta nói đúng "Con gái là người tình kiếp trước của cha". Ngọc ra đời, kéo anh ấy ra khỏi thế giới của anh ấy - một đám đàn ông tụ tập nhậu nhẹt suốt ngày. Từ khi Ngọc ra đời, anh luôn về nhà sớm sau mỗi giờ tan ca. Và hai cha con chơi với nhau, đôi khi tôi cứ thấy như hai đứa trẻ thực thụ. Hạnh phúc của tôi cũng là những giây phút ấy. 

Sau bữa cơm Ngọc lại tiếp tục với đống giấy của mình và có thêm anh vào trợ giúp. Tôi gặng hỏi, nhất định vẫn là "bí mật". Thế thì tôi đi làm việc của mình, hoàn thành nốt bản thảo của tập truyện ngắn chuẩn bị gửi nhà xuất bản. Đêm là lúc tôi chú tâm vào công việc viết lách của mình, thế nên anh vẫn là người chơi với con cho đến khi bé chuẩn bị ngủ.

-Mẹ!

Ngọc gọi giật ngược tôi từ phía sau.

-Chuyện gì con?

-Con tặng mẹ nè!

Trong đôi bàn tay nhỏ xíu của con bé là 1 cành hoa được làm bằng giấy, là tấm giấy bạc trong những gói thuốc của ba nó.

-Hôm nay sinh nhật mẹ mà. Con tự làm bó hoa này cho tặng cho mẹ đó.

Con bé làm tôi khựng lại vài giây.

-Ồ, đúng rồi. Con không nhắc là mẹ quên luôn. Cảm ơn con gái.

Tôi nhận lấy nhánh hoa từ tay con bé. Ôm nó vào lòng.

-Yêu con!

-Mẹ, mà sao sinh nhật mẹ mà ba không tặng hoa cho mẹ.

Tôi đảo mắt ra cửa, anh đang chống tay quan sát hai mẹ con.

-Vì ba đã tặng mẹ một món quà khác quý giá hơn nhiều rồi con ạ.

-Là gì thế mẹ?

-Bí mật!

Anh nhìn trìu mến, nở một nụ cười dịu dàng.

Con bé cũng nguyên tắc lắm. Mỗi khi nó "bí mật" tôi không hỏi thêm thì đến khi tôi "bí mật" nó cũng chấp nhận mặt dù mặt tiu nghỉu.

Tôi và anh đến với nhau khó khăn lắm. Cả hai gia đình đều cấm cản, thế nên hai đứa tự quyết định và tự lập với cuộc sống của mình. Cũng vì thế tôi và anh chắt bóp từng đồng, nuôi con và dành dụm mua một căn nhà nhỏ.

Với đồng lương không mấy gì cao của anh với một nhân viên văn phòng. Còn tôi kiếm tiền cũng không khá mấy qua vài ba con chữ. Cuộc sống của chúng tôi cũng bình dị lắm.

Và từ khi bé Ngọc ra đời, chi phí tăng gấp đôi. Và tôi đã bàn với anh, cắt giảm chi tiêu nhất có thể. Anh đồng ý. Và vợ chồng tôi hạnh phúc với những điều đơn giản nhất.

Cành hoa giấy. Con bé đã được thừa kế lại từ anh. 

Tôi nhớ lần đầu hai đứa hẹn hò nhau. Đó là 1 buổi tối, trong một quán cafe yên tĩnh, anh cũng cặm cụi như con bé lúc chiều vậy. Xé xé rồi gấp gấp. Cuối cùng, anh đưa tôi 1 cành hoa giấy rất dễ thương. Những cánh hoa giấy ấy vẫn là quà sinh nhật cho tôi trong nhiều năm. Và năm nay, anh đã "giao quyền" ấy lại cho con gái tôi.

Cuộc sống đôi khi chẳng thể bớt khó khăn, gian khổ được. Nhưng nếu ta tìm được một người đồng hành thấu hiểu và cùng chung quan điểm sống thì đó là một điều may mắn. 

Giàu có, nhiều tiền giúp con người ta có cuộc sống hào hoa. Nhưng hạnh phúc thực sự nó không đến từ vật chất. Mà nó đến từ những nụ cười ta có được mỗi ngày. 

- Bùi Anh Thơ -